NHANWEB

Lần đầu tiên đăng truyện cấp 3

Bạn nào dưới 18 tuổi khuyến cáo trước là không nên đọc bài viết này của NhanWeb nhé. Mình dặn trước rồi cho nên nếu có lỡ tò mò thì … ráng chịu chứ mình không chịu trách nhiệm đâu….

…..
Anh ấy dắt tôi đến một khu phố Tàu để dạo chơi. Dọc khu phố là những gánh hàng rong, nhiều lồng đèn hoa được treo hai bên đường, có những tửu quán được bài trí như thời thập niên tám mươi, vài cặp tình nhân vui vẻ say sưa, ôm hôn nhau không quan tâm những ánh mắt chung quanh… Có một cặp lướt ngang mặt tôi cười mỉa.

– Đến đây mà còn ra vẻ đài các nữa làm gì, mắt cứ nhìn như chưa bao giờ nhìn thấy người. Đúng là đồ nhà quê.

Lần đầu tiên tôi đến đây nên không tránh khỏi sự tò mò. Đi tiếp một khoảng đường nữa tôi như lạc vào mê cung, tôi như quên có anh đi bên cạnh, nơi đây một số phụ nữ tươi mát và đàn ông qua lại như đang buông mồi câu khách… Có cả những phụ nữ lớn tuổi cũng đang cười đùa ve vãn đàn ông, nhìn vào những góc tối, từng cặp đang ve vuốt hôn nhau, tiếng gió rít trên tay làm tôi ớn cả sống lưng ở nơi hoan lạc này. Đến lúc này tôi vẫn không biết anh ấy đưa tôi đến đây để làm gì, anh chỉ luôn miệng hỏi tôi với vẻ mặt đầy hào hứng.

– Em thấy vui không?

Rồi anh đưa tôi lên một con tàu, đang cặp bến chờ khách, con tàu có cái tên “Nhớ mãi” nhiều cặp đổ xô xuống tàu, trong đó có tôi và anh, trên tàu có nhiều căn phòng bằng ván đóng cạnh nhau, tiếng gió hú hoà cùng tiếng nhạc văng vẳng, làm cho tôi nổi cả gai ốc. Khách ở đây có người nôn nóng hối hả, có kẻ rụt rè cúi mặt như muốn giấu điều gì. Tàu vừa nhổ neo, mọi người vào số phòng của mình, và cặp của tôi cũng được một phòng.

Vách của những căn phòng, không ngăn được những tiếng thở thôi thúc, những tiếng rên man dại hòa cùng tiếng nhạc khiến tôi không thể chịu được, tôi bắt đầu buông mình cùng thanh âm nhức nhối đó.

Anh ấy bắt đầu chạm vào người tôi và nói:

– Anh như một kẻ đói khát lâu ngày, mình sẽ bắt đầu bước vào cuộc thử nghiệm khác những gì trước đây, xin em hãy đón chào nó, em hãy để cho anh đưa em vào miền hoan lạc, hành hạ đôi ta trong niềm khóai cảm và đừng cưỡng lại sự lạ lẫm cho dù nó có là đau đớn.

Cả hai nhìn nhau như chuẩn bị cho khúc dạo đầu, trong mắt anh lửa đang đỏ lên như một con báo hoang khát mồi, anh bắt đầu hôn lên khắp người tôi, cả hai như muốn tan chảy vào nhau hứa hẹn một cuộc mây mưa hoàn hảo, anh tắt cả những ngọn đèn mờ ảo trong phòng, tôi nghĩ nếu anh tắt đèn chắc sẽ tự tin hơn. Tôi thả mình theo bóng tối, anh lấy khăn choàng cổ trói hai tay tôi lại. Ôi anh muốn chơi trò gì đây?

Tôi tò mò và chờ đợi những điều lạ lẫm ấy…

Anh đã làm tôi ẩm ướt và nóng bỏng, tôi nẩy người lên, đê mê như muốn anh nuốt cả bầu ngực tôi vào miệng… Tôi tê dại cả người, có cái gì đó như đang cương cứng mấp mé giữa đôi chân của tôi, làm tôi càng thôi thúc, hứng tình nhiều hơn… anh cắn nhẹ và lả lướt vào những vùng nhạy cảm… Anh nhấc hẳn hông tôi lên, bất ngờ anh nhấn vào rồi từ từ đẩy sâu vào bên trong. Tôi quíu cả hai chân lại và rú lên, nó ran rát và đau, tôi lạnh cóng và bóp chặt hai lòng bàn tay vào nhau, còn anh như một con thú hoang hổn hển ra vào, dịch chuyển rồi lại phi nhanh, cổ họng tôi rên rỉ bằng những tiếng rên run rẩy, cắn răng nếm đau đớn đi cùng sự khoái cảm đang dâng trào…

Nẩy người, tay tôi đã vuột khỏi khăn trói tay, anh vẫn còn đang hổn hển với những vũ khúc, tôi đau đớn như đang bị xé da thịt, lấy tay mình tự ve vuốt lên ngực rồi mò mẫm xuống phía dưới chỗ anh đang… Tôi hoảng hốt bật đèn sáng lên!

Một sự thật kinh hòang! Tôi hét lên và tung cửa chạy ra ngoài, trượt té xuống …

Con mắt tôi lờ đờ, chao đảo, không biết mình sống hay đã chết, trong đầu toàn những hình ảnh khốn nạn của ngày hôm qua, tôi khép chặt đôi mi mà ứa lệ. Tôi ức nghẹn không nói nên lời, chỉ ước gì trong lúc này mình đủ sức để giết được kẻ khốn đó! Nước mắt tôi cứ tuôn trào vì những hành động đau đớn mà anh đã dành cho tôi.

Quỷ quái cho cuộc đời tôi, tôi nhìn anh mà đầy căm hận, trong người tôi lúc này như ai đang xé nát! tôi không ngờ anh biến tôi thành một trò chơi đồi bại bẩn thỉu như vậy! Món dương vật giả đã cướp mất trinh trắng của tôi, ôi! Không có gì đau bằng, thằng chồng ngu xuẩn bệnh hoạn đã làm cho tôi thấy cuộc đời tối đen, đang nằm trong một ống cống thối tha nhất trên đời! Mỗi lần nhìn thấy anh tôi như đang thấy món dương vật vô tri, vô giác ấy. Cuộc đời con gái tôi giữ gìn, hôm nay lại biến thành trò chơi kinh tởm của anh! Có phải tôi đang sống trong địa ngục, kẻ vô tâm cho tôi thấy cuộc đời này toàn màu đen. Người tôi rã rời, cổ tôi như có ai đang cắt, kiệt sức, liệt giường. Tôi như một cái xác không hồn chờ ngày được chôn.

Đoạn trích trên được trích từ “tác phẩm” Sợi Xích của “zăn xỉ” Lê Kiều Như – một văn sĩ mới nỗi trong giới Showbiz Việt Nam với những màn khoe thân thể hết sức nóng bỏng mà theo mình là chẳng thua kém các diễn viên phim cấp 3 là mấy. Chỉ khác hơn là các diễn viên phim cấp 3 không che lại những địa điểm cần che, còn chị thì có che đậy tí chút gọi là…

Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc vài tấm ảnh của nhà zăn Lê Kiều Như:

Lê Kiều Như

Lê Kiều Như

Lê Kiều Như

Lê Kiều Như

Vụ chị này “dziết zăn” thì chắc các bạn đọc blog mình cũng nghe nhiều trên mạng rồi nên mình cũng không có gì để nói nữa, con người của “đại văn hào” này thì các bạn tự nhận xét luôn :)

Bìa sách Sợi Xích

Bìa sách thể hiện một cô gái mặc áo dài Việt Nam, trong sách bạn đọc lại được rửa mắt với 1 loại hình ảnh nude… Chẳng hiểu dụng ý của tác giả như thế nào, cái này các bạn thử cho ý kiến dùm mình nha …

Nhưng kính thưa các anh, các chị hội nhà văn Việt Nam…

Cái thứ văn học thế này mà anh bảo là “tác phẩm văn học” thì bố em em cũng lạy các anh các chị thật ! :-$ :-Sau khi đọc trọn vẹn Sợi xích, nhà thơ Lê Thiếu Nhơn nhận xét: “Ở góc độ người đọc, tôi thấy Sợi xích chưa phải là sách sex. Đây là cuốn sách bình thường, tác giả viết yếu. Yếu tố sex chưa đậm đặc như nhiều người nghĩ mà vấn đề là người viết về sex kém. Gọi đây là truyện ngắn cũng không phải mà tiểu thuyết thì cũng chưa thành hình vì bố cục quá đơn giản, sơ sài. Cái được nhất của cuốn này là người viết đã nêu lên được một hình tượng rất văn học là hình ảnh người đàn bà bị chồng xích gợi lên nỗi đau về thân phận phụ nữ. Tiếc là tác giả có ý nhưng chưa giải quyết được vấn đề mình nêu ra trong sách”.

Điệu này thì tác phẩm vang bóng 1 thời : Cô giáo Thảo chắc sắp được lên kệ sách mất thôi =D> .

Cùng đón xem nha các bạn :”>

Exit mobile version